1. Em dĩ [G]vãng như cây buồn cuối [Em]chiều
Ta một [Am]ngày như lá mục đêm [D]thu
Thành phố [G]cũ rong rêu vừa khép [C]đời
Em lạc [G]loài bơ [A7]vơ ngày tháng [D7]tới.
Một buổi [G]sáng chim non nào hót [Em]lạ
Cho một [Am]thời hoang phế lạnh trong [D]ta
Nằm bên [G]gối xanh xao ngày cuối [C]đời
Đôi dòng [D7]lệ xót xa nào vừa [G]rơi.
ĐK:
[C]Ta vì phận không may sinh ra thời khốn [G]khó
[Am]Nên từ độ yêu [D7]em lòng ta vướng âu [G]lo
[C]Đem tuổi hồng thanh xuân chôn sâu vùi trong [G]đất
Như nấm [D]mồ màu [Am]cỏ úa tương [D7]lai
[C]Em lầm lỡ đầu [Cm]thai sinh ra làm phận [G]gái
Đắng cay [D7]đời oằn trĩu nặng đôi [G]vai.
2. Em hãy [G]khóc cho trôi đời ô [Em]nhục
Cho bầu [Am]trời xanh thắm lại trong [D]hơn
Dòng nước [G]mắt lau khô một mối [C]tình
Trong tuyệt [G]vọng đôi [A7]ta đành lặng [D7]thinh.
Đường ta [G]đến xa xăm một bóng [Em]hình
Thân mệt [Am]nhoài ta uống cuộc rượu [D]say
Nằm bên [G]gối đau thương tìm tháng [C]ngày
Nên sợi [D7]bạc úa mềm trong kẽ [G]tay.