1. Đêm [Am]đông về xuân [Dm]đã xây mồ thương [Am]nhớ
Dĩ [E7]vãng nào chỉ là vực thẳm năm [Am]xưa
Chăng mền [E7]nồng trong đêm vắng tôi cố quên [Dm]người
Khơi tình [Am]xưa người là bóng mát chẳng rời [E7]xa
Mộng cũ [Am]phai tàn, chỉ còn chút dư [C]vang
Bởi người [F]vô tình, nên giết chết tình [E7]đôi ta
Giờ những kỷ niệm về hành hạ [Am]lấy tôi
ĐK: Hỡi [Am]người ơi, tình mình đoạn kết như [Dm]thế sao?
Xin người hãy [E7]nói làm sao người quên được người
Người vốn vô [Dm]tình hay chỉ vô tình với [E7]riêng tôi
Hỡi người [F]ơi tôi chẳng quên được [Dm]người
Một bóng [E7]ma chẳng bao giờ chết trong lòng tôi
Nhỏ một giọt máu [F]này, ươm lấy tình đôi [E7]ta
Chờ khi nắng lên biến thành một nụ [E7]hồng
Nhưng người [F]ơi, người nỡ hái đi [Dm]rồi
Nụ hồng [F]chính là [E7]máu tim [Am]tôi
2.Cơn mưa [Am]nào sẽ [Dm]mang đi niềm nhung [Am]nhớ
Mây đen [E7]buồn che kín một vầng trăng [Am]khuya
Ly rượu [E7]nồng trong đêm vắng tôi xót thương [Dm]người
Men rượu [Am]cay, người còn nhớ thương chuyện tình [E7]xưa
Càng cố [Am]quên người chỉ hận mình thêm [C]thôi
Ai người [F]say tình nên đắm đuối những ngày [E7]qua
Tan dấu trên đường về người đã [Am]xa tôi