1. Tôi rời xa quê [Am]hương, trong chiều buông ánh dương ngả [D]dần
Nhìn lần theo bước chân [Dm]tôi, có mẹ [G]già dõi mắt trông [Am]mong
Con đò tách bến sang [G]sông trong lòng tôi lưu luyến dâng [C]trào
Tiếng nói tôi nghẹn [D]ngào, mẹ ở nhà mạnh khoẻ con [E7]đi.
2. Ôi bầu trời hoàng [Am]hôn, mây chiều buông khuất sau mái [D]nhà
Xa rồi mái ấm thân [Dm]thương, với những [G]ngày rau, muối, dưa [Am]tương
Xa rồi bóng dáng quê [G]hương, xa tình thương âu ếm mẹ [Em]hiền
Nay con phải lên đô [D]thành, tìm cho [E7]mình ánh sang tương [Am]lai.
ĐK:
Đò đã ra [Am]đi, [E7]con phải xa [Am]dần
Xa hình dáng [D]mẹ đang vẫy chào mà nước mắt rưng [Am]rưng
Đò [D]ơi! Xin hãy chầm [Am]chậm
Để tôi được [D]nhìn dáng mẹ hiền, bên lũy tre [Am]làng trên bến sông [E7]quê.
Đò đã ra [D]đi, [E7]con phải xa [Am]mẹ
Xa làng quê [D]nghèo, con nghẹn ngào không nói nên [Am]câu
Mẹ [D]ơi! Mai con sẽ trở [Am]về,
Với quê hương [G]mình, với mẹ [Em]hiền, với gia [E7]đình vui lắm mẹ [Am]ơi.