1. Bản thân câu yêu [Dm]thầm đã là ngốc [C]rồi
Em [Bb]biết em [C]biết
Thế nhưng không thể [Dm]nào kiềm được trái [C]tim
Để [Bb]thôi phải [C]nghĩ về [Dm]anh
Tất cả bao nhiêu [Dm]lần mình nhìn thấy [C]nhau
Đâu [Bb]phải chỉ [C]do tình [Dm]cờ
Tất cả những nụ cười, dáng người của [C]anh
Đều [Bb]có ánh [C]mắt của [Dm]em
ĐK1:
Làm sao em nói [Bb]được, làm sao em nói [C]ra một lời [Dm]yêu
Vì sợ khoảng cách [Bb]này tồn tại giữa chúng [C]ta sẽ xa [Dm]hơn
Cứ thế bên [C]anh như một người bạn [Dm]thân
Cứ giấu trong [C]tim như chôn một bí [Dm]mật
Điều ngốc nghếch nhất [Bb]là lặng thầm ở phía [C]xa yêu một [Dm]người.
2. Ước chi được một [Dm]lần ngồi cùng với [C]anh
Tựa [Bb]như tình [C]nhân
Giá như được một [Dm]phần sự may mắn [C]kia
Của [Bb]người anh [C]thích mà [Dm]thôi
Nếu như thế giới [Dm]này trừ người ấy [C]ra
Liệu [Bb]em có [C]cơ hội [Dm]không
Nếu như có một ngày chẳng còn thấy [C]em
Liệu [Bb]anh có [C]nhớ về [Dm]em
ĐK2:
Nhiều khi em nghĩ [Bb]rẳng phải chăng nên nói [C]ra một lần [Dm]thôi
Rồi mặc cho tất [Bb]cả dù ra sao cũng [C]không phải ân [Dm]hận
Muốn giấu anh [C]đi nơi đâu chẳng ai [Dm]biết
Muốn giấu con [C]tim anh thuộc về riêng [Dm]mình
Vậy mà đến cuối [Bb]cùng nhìn vào đôi mắt [C]anh cũng không [Dm]đành
ĐK1: (tăng tone [Dm]-> [Em])
Làm sao em nói [C]được, làm sao em nói [D]ra một lời [Em]yêu
Vì sợ khoảng cách [C]này tồn tại giữa chúng [D]ta sẽ xa [Em]hơn
Cứ thế bên [D]anh như một người bạn [Em]thân
Cứ giấu trong [D]tim như chôn một bí [Em]mật
Điều ngốc nghếch nhất [C]là lặng thầm ở phía [D]xa yêu một [Em]người.
Điều ngốc nghếch nhất [C]là chỉ cần anh thấy [D]vui
Bản thân câu yêu [Em]thầm đã là ngốc [D]rồi
Em [C]biết, em [D]biết.