1. [G]Bỗng nhiên anh chợt nghe [Em]ai đó nói em giữ
Hạnh [C]phúc trong vòng tay người [D]đến sau
[C]Tim anh nhói đau nên [G]vui hay nên buồn
Dẫu [Am]biết em hạnh phúc điều anh [D]mong.
2. [G]Đã lâu khi mà em [Em]quên hết những ân tình
Để [C]đến bên cạnh ai người [D]có hay
[C]Anh chưa thể quên bao [G]yêu thương vui buồn
Có [Am]lẽ bởi vì [D]anh còn yêu [G]em.
ĐK:
Giờ thì [G]chắc cũng đã đến lúc anh phải [D]quên
Phải quên [Em]em quên hết đi bao nhiêu kỷ [Bm]niệm
Dù [C]biết quên em thật khó khăn vì [G]vết thương kia nay đã lành
Nhưng [C]vẫn còn vết xước trong tim [D]anh.
Tình là [G]thế có những kết thúc một người [D]đau
Phải chôn [Em]sâu năm tháng bên nhau sao vẫn [Bm]sầu
Phải [C]cố xem như chẳng biết nhau [G]những lúc thấy nhau vô tình
Thật [C]sự là một bài học quá [D]khó cho [G]anh.