Từ ngàn [G]xưa nơi phương nam có đàn chim [B7]Hồng
đem mặt [Em]trời về phương [C]Đông
cho mênh [Em]mông ruộng lúa [G]vàng.
Đàn [Am]chim đưa dân nam vượt muôn trùng khơi
băng qua núi, qua rừng, qua [D]đồi
về thôn [D7]làng rộn tiếng trống [G]thiêng.
Ngày hôm [G]nay trong điêu [Am]linh có người dân [G]Việt
đem tuổi [Em]đời về dâng quê [C]hương
mong ngày [Am]mai non nước thái [G]bình.
Vượt [Am]qua bao phong ba, gian khổ hiểm nguy
trong gian [G]nan giữa vòng tay [D]thù
vẫn kiên [D7]lòng “không phản bội quê [G]hương”.
Con ơi à [Em]ơi! Con [Bm]ngoan giấc ngủ cho [G]giòn
để [Em]mẹ gánh nước lên [Am]non
lên non rửa [C]bành cho voi Hai [G]Bà đi giết [D7]thù.
[G]Con ơi à [Em]ơi! Con [Bm]ngoan giấc ngủ cho [G]giòn
để [Em]mẹ gánh vác sơn [C]hà cho con khôn [Am]lớn
mai này con [C]đi xây lại tình [D7]người Việt [G]Nam.
Rồi ngày [G]mai trong vinh quang con về xóm [B7]làng
đem tự [Em]hào về dâng quê [C]hương
cho tương [Em]lai rạng danh đất [G]Việt.
Về [Am]đây gieo yêu thương trong lòng đất khô
cho tim yêu nẩy lộc đâm [D]chồi
cho tình [D7]người về trên quê [G]hương.