1. Đứng bên kia thật [Bb]lâu dù [A7]đau
Nhìn [Dm]nơi em đang đi xa xa [C]dần
[F]Con đường [Bb]ta dở dang biết [A7]lê đôi chân về [Dm]đâu? [C]
[F]Còn lại [Bb]những bối rối còn [A7]những nỗi nhớ
Chẳng [Dm]biết oán trách bản thân dửng dưng tìm [C]đến bao nhiêu nỗi [F]buồn
Thu mình [Bb]ngàn năm nữa biết [A7]đâu, thì mình [Dm]sẽ chết [C]dần
([F]Because you know [Bb]why [A7])
Nỡ giấu bao vết [Dm]thương sâu còn vương vấn trong [C]đầu
([F]Because you know [Bb]why [A7])
Dừng lại thôi vì [Dm]đau đớn cũng nếm [C]hết [F]
[Bb]Đã đến [A7]lúc anh phải nhận ra
Đằng [Dm]sau lưng em là gì chỉ còn toàn [C]thứ dối trá là [F]vì…
[Bb]Đã đến lúc [A7]anh phải nhận ra
Đằng [Dm]sau anh chẳng còn gì dù chỉ một [C]chút ánh sáng thần [F]kì
[Bb]Oh oh [A7]oh
Chỉ một [Dm]đêm nay thôi, đừng để [C]giọt nước mắt kia [F]rơi
Eh [Bb]oh Oh oh [A7]oh
Và chỉ một [Dm]đêm nay thôi, đừng để [C]giọt nước mắt kia [F]rơi
Eh [Bb]oh [A7][Dm][C][F]
[Bb][A7][Dm][C][F]
2. Đứng bên kia nhìn [Bb]thấy nhau
bước trên muôn ngàn [A7]nỗi đau
Có lẽ anh nhìn [Dm]thấu tâm can người dối gian anh từng [C]ngày
[F]Con đường [Bb]ta dở dang, biết [A7]lê đôi chân về [Dm]đâu? [C]
[F]Còn lại [Bb]những bối rối còn [A7]những nỗi nhớ
Chẳng [Dm]biết oán trách bản thân dửng dưng tìm [C]đến bao nhiêu nỗi [F]buồn
Thu mình [Bb]ngàn năm nữa biết [A7]đâu, thì mình [Dm]sẽ chết [C]dần
([F]Because you know [Bb]why [A7])
Nỡ giấu bao vết [Dm]thương sâu còn vương vấn trong [C]đầu
([F]Because you know [Bb]why [A7])
Dừng lại thôi vì [Dm]đau đớn cũng nếm [C]hết [F]
[Bb]Đã đến [A7]lúc anh phải nhận ra
Đằng [Dm]sau lưng em là gì chỉ còn toàn [C]thứ dối trá là [F]vì…
[Bb]Đã đến lúc [A7]anh phải nhận ra
Đằng [Dm]sau anh chẳng còn gì dù chỉ một [C]chút ánh sáng thần [F]kì
[Bb]Oh oh [A7]oh
Chỉ một [Dm]đêm nay thôi, đừng để [C]giọt nước mắt kia [F]rơi
Eh [Bb]oh Oh oh [A7]oh
Và chỉ một [Dm]đêm nay thôi, đừng để [C]giọt nước mắt kia [F]rơi
Eh [Bb]oh [A7][Dm][C][F]
[Bb][A7][Dm][C][F]