1. Chốn thị thành xa [Dm]xăm lòng của con vẫn luôn nhớ quê [G]nhà
Nơi nuôi lớn đời [Bb]con, có người nội tảo tần ngày nắng [F]mưa
Nhớ những ngày còn [A7]thơ sống bên nội dù có khó khăn [G]nhiều
Dù thiếu thốn mọi [C]điều vẫn vui [A7]vì con có nội thương [Dm]yêu.
2. Nhớ nội từng ru [Dm]con lời nỉ non những đêm mưa rất [G]buồn
Chăm con tóc còn [Bb]xanh đến khi mà tóc nội bạc héo [F]hon
Vất vả nuôi đàn [A7]con lớn khôn rồi đến đứa cháu bạc [G]phận
Công đức ấy bất [C]tận con ghi [A7]tạc vào lòng mình trăm [Dm]năm.
ĐK:
Phận đời con [Dm]lỡ gặp nhiều dang [C]dở, cha mẹ chẳng bên [F]con
Tưởng chừng long [G]đong nào ngờ đời [C]con được nội yêu thương [F]lắm
Dù rau với [Dm]cháo, lòng con vẫn thấu được hơi ấm tình [F]thâm
Đi xa ngàn [G]phương thì con vẫn [A7]hướng, vẫn trông mong về [Dm]nội.
3. Mỗi lần về thăm [Dm]quê nội mừng vui, nội nhìn con tươi [G]cười
Công kĩ nấu cho [Bb]con món nào mà con thật là thích [F]ăn
Nhớ đến nội tim [A7]con bỗng đau quặn vì đã mất nội [G]rồi
Tìm đâu giữa cõi [C]đời có một [A7]người thương con như là [Dm]nội.