1. Còn gì đau hơn [Am]chữ đã từng đã [Em]yêu đã hy vọng
Từng cho [Dm7]nhau những ký [G7]ức không úa [C]màu.
Còn gì đau hơn [Am]chữ đã từng đã [Em]từng tay níu tay
Mà [Dm7]chẳng thể giữ lấy [Em7]nên lạc [Am]nhau.
T-ĐK:
Tình đẹp khi tình [F]lỡ
Nếu [G]không chúng ta phải [C]biết vấn [G]vương những [Am]gì?
Nếu [Dm7]không nợ nhau?
Nếu [E7]không tiếc nuối?
ĐK:
Vì ngày xưa [Am]ấy nghĩ rằng [Em]tay trong tay
Sẽ chiến [F]thắng tất [G]cả, mình dại [C]khờ thế đấy.
Thời [Dm]gian tàn nhẫn, ta chỉ [Am]biết im lặng
Đành mặc [G]cho nhân duyên sắp [E7]đặt.
Từng lời đã [Am]hứa nay chẳng [Em]thể giữ nữa
Đành phải [F]nhờ người [G]khác gánh [C]vác
Chúng ta sau [F]này sẽ có tất [C]cả
Chỉ tiếc rằng [Dm7]không thể có nhau [G7]như đã [C]từng.
2. Phải chăng ta đã [Am]quá bồng bột cứ [Em]yêu cứ mơ mộng
Mà [Dm7]không hề biết phải [G7]yêu một người thế [C]nào
Để khi học được [Am]cách yêu rồi mới [Em]nhận ra chúng ta
Chẳng [Dm7]còn lại gì ngoài [Em7]chữ đã [Am]từng.