1. Thôi hết thật rồi người [Am]ơi, em đã ra [F]đi bỏ lại [G]anh giữa chốn quê [C]nghèo
Khi biết tin [Dm]em đã chạy theo gắm nhung lụa [Am]vàng
Còn đâu những tháng ngày [E7]qua, mình đã hạnh phúc cùng nhau.
2. Tôi biết làm được gì [Am]hơn, khi bản thân [F]tôi đã trót [G]mang kiếp con nhà [C]nghèo
Số kiếp không [Dm]may chưa vượt qua được cảnh đói [Am]nghèo
Nghèo đâu có tội gì [E7]đâu, nghèo sao phải mất người yêu.
ĐK:
Có trăng quên [Am]đèn người đang say bên tình duyên mới
Bao ước mơ xa [F]vời cùng em sống đến trọn [E7]đời
Giữ lời thề trăm [G]năm sao khó quá đi người [E7]ơi
Mới ngày nào đây [G]thôi em nói chỉ yêu mình [C]tôi.
Chuyện tình đôi [Dm]ta như cánh buồm trôi xa [Am]mãi
Không biết đâu là [F]bờ là bến cho ta dừng [E7]lại
Giờ chẳng còn ý [G]nghĩa khi nước mắt đã nhạt [E7]phai
Đành ngậm ngùi chia [G]tay xóa [E7]hết duyên ta từ [Am]đây.