1. Người miền giới [D]tuyến một ngày trao [A7]thư một ngày mong [D]tin
Người hậu phương [D7]ơi tình còn thắm [G]thiết nồng nàn hay [F#m]quên [B7]
Sợ [Em]không gian thời gian đổi [F#m]biến, sợ [G]con tim lạc cung trìu [Bm]mến
Nghĩ [F#m]rằng ngày nào hoàng hôn [Em]không phải [A7]đến.
2. Đừng buồn đấy [D]nhé đừng hờn em [A7]ơi tội người đi [D]xa
Mình còn thương [D7]nhau thì lời trách [G]móc chỉ là cỏ [F#m]hoa [B7]
Bởi [Em]tôi không là cây là [F#m]đá, bởi [G]em không là chim là [Bm]cá
Chúng [F#m]mình chỉ là người muốn [Em]sống thiết [D]tha.
ĐK:
Em [G]ơi tôi viết giữa sa trường khi súng quân thù vang bốn [D]phương
Nhưng [B7]tôi mong em sống yên [Em]lành để đọc lá thư [A7]tình
Và em của [Em]anh đẹp mãi như trời [A7]xanh
3. Mình còn luyến [D]tiếc cuộc tình say [A7]mơ của ngày xa [D]xưa
Cười đùa bên [D7]nhau một vài tiếng [G]nói giận hờn vu [F#m]vơ [B7]
Thời [Em]gian đi rồi không về [F#m]nữa, chỉ [G]ghi trong hồn hoang tưởng [Bm]nhớ
Nhớ [F#m]nhiều để tìm lại tiếng [Em]nói ấu [D]thơ.