1. Cô ấy đã [G]từng nghĩ mình chẳng yêu [D]ai
Vì những tổn [Em]thương ngày xưa sót [Bm]lại
Nhưng đến một [C]ngày nghe được thanh âm [D]ấy khiến cô yếu [G]lòng
Cô ấy đã [G]từng ngân nga giai điệu yêu [D]thương
Vì đơn giản [Em]mong người say giấc [Bm]nồng
Cô ấy đã [C]từng đợi cả ngày trông [D]mong, chỉ để hỏi [Bm]câu “Anh có ổn [Em]không?”
ĐK1:
Cuộc sống vốn [C]dĩ bao la làm [D]sao, tìm được [Bm]nhau khó thế [Em]nào
Em vẫn [C]đứng đó nhìn theo [D]bóng ai dù xa [G]xôi, muôn trùng cách [B7]trở
Rồi tương [C]lai có biết bao [D]điều sẽ khiến [Bm]em bận [Em]lòng
Vậy thì giờ [C]đây cho ai kia dõi [Bm]theo bóng em được [Em]không
2. Anh muốn em [G]từng giận hờn vu [D]vơ
Vì đôi lúc [Em]anh khiến em phiền [Bm]lòng
Anh muốn em [C]từng nở nụ cười trong [D]mơ, nhớ đến anh mỗi [G]ngày
Anh muốn anh [G]từng nói “Em để tâm [D]đấy”
Khi thấy [Em]anh vui đùa bên [Bm]ai
Những thứ em [C]đã từng làm cho [D]anh, tuy không nói [Bm]ra nhưng anh biết người [Em]ơi
ĐK2:
Cuộc sống vốn [C]dĩ bao la làm [D]sao, tìm được [Bm]nhau khó thế [Em]nào
Ta vẫn [C]đứng mỗi người một [D]phương, trông về hình [G]bóng ai dù khác [B7]hướng
Đường tương [C]lai có biết bao [D]điều sẽ khiến [Bm]ta bận [Em]lòng
Ghì nhẹ bàn [C]tay, đưa nhau qua bão [Bm]giông, khó khăn được [Em]không?!
* Có biết bao [C]điều em từng làm cho [D]anh, cả trời nhớ [Bm]mong, cả trời hư [Em]không
Nhưng có một [C]điều anh chẳng cần đâu em đó [Bm]là trở thành người em đã từng [Em]yêu.