1. Hoa rừng [Em]ơi hoa còn đây con suối miền còn đâu
Anh còn [Am]đây nhưng người [D]em sơn nữ đi biền [Em]biệt
Ngày nào bên nhau thơ mộng làm sao từng chiều [D]lên hay trăng mờ dòng [Em]suối
Slaonuy là thơ slaonuy là [D]mơ slaonuy bé [Bm]bỏng là hương hoa núi [Em]rừng.
2. Nhưng giờ [Em]đây em nằm nghiêng bắng giá giữa lòng đất
Cho lòng [Am]anh cho tình [D]anh băng giá trên trần [Em]đời
Một loài hoa em chưa kịp đặt tên một tình [D]yêu bao nhiêu là trìu [Em]mến
Anh không phụ em hoa tươi đẹp [D]thêm sao ai nỡ [Bm]đành đoạn ly tan mối [Em]tình.
ĐK:
[Em]Ôi có [D]phải vì [Em]em không [D]nhận tình [Em]yêu của người sơn cước
[Am]Yêu người [D]kinh xa [Em]vời là [C]gieo oán [G]hờn và đời [Bm]đời như kẻ [Em]thù
Rồi một chiều khem lam vui hội tiêu nàng là người được [Am]dân làng mang [Em]tế
[D]Trong lửa reo trong [Em]nhạc gào xô đẩy em đi vào [Bm]dâng tiết trinh cho thần rừng [Em]thiêng.
3. Ôi rừng [Em]thiêng xin rừng thiêng thương xót dùm hiền nữ
Xin bình [Am]yên xin bình [D]yên muôn kiếp nơi tuyền [Em]đài
Này cụm hoa anh mang về miền kinh lời thề [D]xưa anh xin tròn mộng [Em]ước
Slaonuy là thơ slaonuy là [D]hoa slaonuy của [Bm]một tình yêu chưa phỉ [Em]nguyện.