1. [Em]Mình ơi à mình ơi! Sao hờ hững vô [A]tình
Bỏ cho bơ vơ một [Em]mình tội tình [C]gì sao mãi làm [Bm]thinh?
Mình ơi à mình [D]ơi, ơi mình ơi bình sinh gian khó chung [G]tình
Nay nỡ [Em]đành để duyên [A]mình, để duyên [C]mình như lục bình [B7]trôi
2. [Em]Tình cái mà tình tan! Nên tình mới bẽ [A]bàng
Để cho duyên mang lỡ [Em]làng, mình cùng [C]người sang chuyến đò [Bm]ngang
Mình ơi à mình [D]ơi, ơi mình ơi! Ngày se duyên thắm chung [G]thề
Sau có [Em]giàu, nếu cơ [A]hàn, nếu cơ [C]hàn cũng [B7]đừng có phụ tình [Em]nhau.
ĐK:
[Em]Mình ơi à vì [D]sao, phụ nhau chọn lấy sang [Em]giàu
Người ta trắng đẹp ngọt [A]ngào, em quê mùa sớm nắng chiều [B7]mưa
Nhà vắng lạnh quạnh [A]hiu, vườn rau cây trái tiêu [Em]điều
Cột [D]xiêu gió dông muôn chiều, buồn [Bm]thương vấn vương canh [Am]trường
Em mãi [D]gọi… mình [Bm]à… mình à, mình [Em]ơi.
3. [Em]Tình vẫn còn thì thương! Ví dầu hát câu mong [A]chờ
Thuyền ai xuôi quay về [Em]bờ, mãi đợi [C]chờ trông ngóng hoài [Bm]mong
Buồn số phận hẩm [D]hiu, ôi buồn thiu ruộng sâu chân vướng nỗi [G]sầu
Bao dãi [Em]dầu lệ ứa hai [A]hàng, lệ ứa hai [C]hàng , loan [B7]phượng đôi đàng lìa [Em]tan.