1. Cho đến xa [Dm]xôi, người sẽ quên [F]người
Nụ hôn trong [G]gió, cũng phai nhạt [C]thôi
Còn sâu nỗi [F]nhớ, khát khao rã [Dm]rời
Gặp gỡ một [C]thời, rồi cũng chia [E7]phôi.
Cho đến mai [Dm]sau, mỏi mắt âu [F]sầu
Người đi xa [G]lắm, nhớ thương gởi [C]đâu
Dòng thơ xanh [F]thắm, tháng năm phai [G]màu
Lời tắt nghẹn [E7]ngào, nhịp buồn trôi [Am]mau.
ĐK:
[Am]Trên dấu xưa điêu [Dm]tàn, cỏ buồn sám [G]hối
Gót hoang mỏi [C]mòn, buồn về chắn [Dm]lối
Có ai ngậm [E7]ngùi, có ai hờn [G]tủi
Còn thấy bên [Am]nhau có trong giấc [F]mơ cũ [E7]xưa.
2. Cho đến trăm [Dm]năm, mòn đá phai [F]vàng
Người đi xa [G]lắm, bỏ duyên dở [C]dang
Bờ môi khô [F]khát, cánh hoa phai [Dm]tàn
Người vẫn hoang [C]đàng, tình vẫn miên [E7]man.
Cho đến thiên [Dm]thu, tình vẫn mong [F]chờ
Còn vương trong [G]gió, chút hương ngày [C]xưa
Từng xanh cao [F]ngất, cánh chim xa [G]bờ
Một bóng thẩn [E7]thờ, người về bơ [Am]vơ.