1. Chiều [Am]nay ngàn mây xám giăng ngang bầu [Dm]trời
Chiều [Bb]nay ngàn cơn [G]gió ra đi về [C]đâu
Để [Dm]phương trời xa có mây và nắng vờn [Am]quanh
Để [Dm]phương trời xa có em và ai đùa [E7]vui.
2. Còn [Am]anh ngồi xa vắng trông mây lặng [Dm]thầm
Lặng [Bb]nghe ngàn nỗi [G]nhớ ru mây chiều [C]trôi
Chiều [Dm]nghe quạnh hiu vấn vương ngàn tiếng thở [Am]than
Để [Dm]cho hạt mưa [C]rơi rơi chiều vắng hồn [E7]ai.
ĐK:
Chiều [Am]ấy ta đã quen [Dm]nhau
Hạt mưa [F]bay cho [G]mềm đôi vai nhỏ [C]dại
Ngàn mây [Dm]xám hôm nào cũng giăng [Am]ngang
Ta đưa [B7]em về trên con đường [E7]vắng.
Chiều [Am]nay ta đã xa [Dm]nhau
Hạt mưa [F]bay đưa mùa [G]thu quay trở [C]lại
Để chiếc [Dm]lá úa tàn bỗng rơi [Am]mau
Ta mất [B7]nhau khi [E7]nào em có [Am]hay.