Em thời [Am]gian, sương gió phôi [Dm]pha
Anh ngồi đây anh nhớ đến [Am]em
Như cành [F]khô trước lúc xa [E7]cây gọi nắng
Em thời [Am]gian, em có biết [Dm]không
Khi mùa đông đưa nắng qua [Am]sông
Để tình [F]yêu giữa nước mênh [E7]mông gọi [Am]đò.
Tôi đi bên [C]người, người đi bên tôi
Sao đôi tâm [G]hồn đã quá xa [C]xôi
Trên những con [Am]đường thoảng hương hoa sữa
Em đã nói [E7]gì, quá khứ tương [Am]lai
Trăng sao trên [C]trời còn khi chia đôi
Nhưng tiếng ca [G]nào còn lắng trong [C]tôi
Tôi ngước lên [Am]trời gọi mây hạnh [F]phúc
Mây vẫn âm [E7]thầm lãng đãng mây [Am]trôi.
Hà Nội chiều [C]nay trời lên mây [E7]trắng
Chiếc lá cuối cùng rơi xuống chân [Dm]em
Như nhắc mối [G]tình trót lỡ không [C]tên
Em biết nói [Am]gì hỡi anh yêu [F]dấu
Em khóc cho [E7]tình mãi mãi không [Am]quên.
Hà Nội chiều [C]nay còn như in [E7]bóng
Dấu vết lâu đài trên cát anh [Dm]xây
Bóng dáng em [G]về thấp thoáng đâu [C]đây
Chiếc lá cuối [Am]cùng là của em [F]đó
Em hãy giữ [E7]gìn trước lúc chia [Am]tay.