1. [Am]Người đời thường vẩn [Dm]khuyên, khi biết [Em]yêu chỉ nên yêu một [Am]người
Tại vì mình chẳng [Dm]tin, cầu lắm [G]mối tối cũng nằm [C]không
[Am]Ngày lại ngày trôi [F]qua, tôi vẫn rong [G]chơi câu ái [C]tình
[Am]Để giờ này quanh [F]đây, khi ngoảnh [G]lại chẳng [Em]còn ai gần [Am]tôi.
2. [Am]Từ ngày đầu biết [Dm]yêu, tôi cũng [[Em]mong chỉ yêu mỗi một [Am]người
Đời lại thường đổi [Dm]thay, người vừa [G]đến đến rồi lại [C]đi
[Am]Chẳng thể nào tin [F]ai, tôi đã [G]quen chữ gian dối [C]rồi
[Am]Giờ thì tìm nơi [F]đâu, sẽ thấy [G]được chút [Em]tình nghĩa thủy [Am]chung.
ĐK:
[F]Tôi như trong bóng [G]đêm, cứ đi [Em]tìm chưa được thấy bình [Am]minh
[Dm]Tôi không ham muốn [Em]chi phải cho [G]nhiều mà vẫn không được [Am]gì
Người [Dm]ta yêu nhau vẫn [Am]dễ dàng, còn [Dm]tôi riêng tôi sao [Am]bẽ bàng
[F]Từng ngày từng ngày qua, vẫn mơ được [E7]yêu.
[F]Tim tôi luôn nhói [G]đau đã bao [Em]lần để lỡ mất tình [Am]nhân
[Dm]Mong cho ai có [Em]yêu hãy tin [G]nhiều và hãy yêu thật [Am]lòng
Thời [Dm]gian trôi đi như [Am]hững hờ, chẳng [Dm]ai yêu nên tôi [Am]vẫn chờ
[F]Ngày từng ngày vẫn [G]cô đơn đến bao [Em]giờ có được người [Am]yêu
[Dm]Tim mang bao vết [Em]thương đến bao [G]giờ mới [Em]có, có được bình [Am]yên.