1. Ngày trở về với bao buồn [Am]vui [Dm]
Lòng bâng khuâng trên lối mòn [Am]cũ [Dm]
Kìa bao nếp nhà đứng [Am]im
Làn khói bếp toả ấm [E7]êm
Và thấp thoáng ai bên [Am]thềm.
Lòng bồi hồi ghé thăm nhà [Am]xưa [Dm]
Vườn hoang vắng trong nắng chiều [Am]úa [Dm]
Hàng giậu thưa từ thuở [Am]xưa
Mà hai đứa thường đón [E7]đưa
Chuyện trò những khi chiều [Am]mưa.
ĐK:
Mình [Dm]tôi [G]giờ đây đã lê gót bơ [C]vơ [F]
Thềm bên kia đã hoang [Dm]sơ
Kỷ niệm đó không mờ [E7]xoá [A7]
Mình [Dm]tôi [G]tìm đâu giây phút yêu [C]đương [F]
Từ bao năm mãi tha [Dm]phương [E7]
Mỏi mòn bước chân kỷ [Am]niệm.
2. Khi chiều tàn vắng bóng người [Am]xưa [Dm]
Người yêu ấy nay đã về [Am]đâu [Dm]
Tình yêu đó chìm lắng [Am]sâu
Niềm ao ước từ bấy [E7]lâu
Giờ đây trút bao âu [Am]sầu.
Ân tình mình xoá theo thời [Am]gian [Dm]
Thời gian đã cho ta niềm [Am]nhớ [Dm]
Niềm yêu không là giấc [Am]mơ
Mà niềm yêu đầy ý [E7]thơ
Thời gian hỡi sao hững [Am]hờ.