Giờ con đã [G]lớn rồi mà
Giờ con có [Em]thể thay cha
Chăm sóc chở [Am]che gia đình nhỏ của ta
Vẽ lối lên thiên [D]đường ngập tràn hoa.
Giờ con đã [G]lớn rồi mà
Và con chắc [Em]chắn sẽ làm được mà
Con sẽ thành [Am]công trên con đường con đi. [D]
[G]Đi bao xa, để mong trần gian nhận [Em]ra “mình”
[Am]Con mới nhận ra, chẳng đâu thật lòng như [D]“gia đình”
[G]Cha hay dặn con, “hãy sống cuộc đời của [Em]chính mình”
[Am]Nhưng cha hiểu không, cuộc đời của con chính [D]là “gia đình”
[G]Nắng sớm chiếu qua vòm cây [Em]lá
Con như đứa trẻ thơ nhớ [Am]nhà
Mùi hoa giấy thoảng thoang bay [D]qua
[G]Chẳng dám kể bao điều khốn [Em]khó
Sợ không yên tâm, mẹ thức trắng đêm [Am]lo
Con trưởng thành hơn, và biết mình có thêm [D]trách nhiệm.
Giờ con đã [G]lớn rồi mà
Giờ con có [Em]thể thay cha
Chăm sóc chở [Am]che gia đình nhỏ của ta
Vẽ lối lên thiên [D]đường ngập tràn hoa.
Giờ con đã [G]lớn rồi mà
Và con chắc [Em]chắn sẽ làm được mà
Con sẽ thành [Am]công trên con đường con đi. [D]
Biết khi nào chia [G]ly (Nên con phải tạm biệt từ bây giờ)
Biết khi nào chia [Em]ly (Nên con phải hứa từ bây giờ)
Biết khi nào chia [Am]ly. [D]
* [Em]Kỷ niệm là [Bm]thứ duy nhất khiến [C]ta bật cười và bật khóc ngay sau đó
[Em]Từng dòng ký [Bm]ức quý giá chữa lành [C]con một đời theo con suốt đời
Như một [Em]thước phim buồn vui đan [Bm]xen, khi nào nhớ khi nào [C]nhớ, khi nào nhớ con mở ra xem
[Em]Tháng năm luôn chớp mắt vụt [Bm]qua, nên đừng bỏ lỡ điều quý [C]giá