1. Người giặt áo bên [Am]sông, đời em cánh hoa giữa [D]dòng
Nhìn con nước ngược [Dm]xuôi, đục trong chỉ thêm ngậm [Am]ngùi
Vì chữ hiếu mẹ [G]cha, tự thân em gả cho [C]người
Lòng [Am]đau, sao mắt em [Dm]cười?
Chắc tiếng đời, từ nay tốt [Am]tươi. [E7]
2. Người giặt áo bên [Am]sông, đẹp duyên áo hoa bên [D]chồng
Hạnh phúc có thật [Dm]không? Mà mi ướt lem thiệp [Am]hồng
Còn đây áo sờn [G]vai, giặt thay anh biết ai [C]nhờ?
Tình [Am]chưa thắm sao phai [Dm]mờ, có gã [F]khờ [E7]ngồi đây làm [Am]thơ.
T-ĐK:
Rộn ràng pháo [Am]hoa
Cô dâu ngọc [G]ngà [Am]
Đoan trang mặn [Em]mà
Nhưng [D]là, là [E7]vợ người [Am]ta.
ĐK:
Người có còn [D]thương! Thương dùm tôi manh áo dãi [Am]dầu
Khép lại duyên [G]đầu một thời yêu dại khờ [Am]nhau
Giờ áo người [D]thay! thay màu hoa xứng đôi bên [Am]chồng
Tôi nén đau [G]lòng, lệ [E7]tuôn theo xác pháo [Am]hồng.
3. Người giặt áo hoa [Am]ơi! Giặt sao trắng tinh bụi [D]đời
Vò thật khéo người [Dm]ơi! Chồng em chẳng buông nặng [Am]lời
Rồi phơi áo ngoài [G]hiên cùng duyên theo gió đi [C]tìm
Tìm [Am]trong cõi mơ cơn [Dm]mộng
Chút hương [F]nồng [E7]còn vương bờ [Am]vai.
* [Am]Bến sông nào chờ nhau
Giờ có thấy ai đâu
[G]Áo ai sờn vai mãi
Như vết thương [Em]lòng
Bao giờ mờ [Am]phai.