Khi anh tỉnh [Am]giấc, một ngày không có [Em]em bên cạnh
Một cảm [F]giác trống [G]vắng cô đơn như bao [C]ngày
Rồi những đêm [Am]xuống, nỗi nhớ em càng [Em]nặng thêm
Em ở [F]đâu, [G]có chăng nơi [Am]này.
Chỉ là anh suy [F]nghĩ quá [G]nhiều
Vì làm sao [Em]có thể quên em như em đã [Am]từng
Từng bỏ mặc [F]anh nơi cơn mưa khi trái [G]tim giá lạnh
Để anh [Em]biết anh đang cần [Am]ai.
ĐK:
Em có [Am]biết anh yêu em nhiều, thật [Em]nhiều lắm
Bằng tất [F]cả những [G]gì em từng [C]thấy
Dù nước [Am]mắt cũng đã rơi hết khi tình [Em]mình chia ly
Anh không [F]biết bao [G]lâu mới quên em [Am]được.