1. Rồi một chiều [Dm]nắng tôi [C]về cuối trời [Dm]xa
Lòng chợt lặng [C]không trên [Am]từng vết thương [Dm]sâu
Rồi một chiều [C]nao [Bb]sương khói mênh [Am]mang
Lối xưa tôi [Dm]về [C]lối xưa tôi [Am]về sầu giăng kín con [Dm]đường.
2. Rồi một chiều [Dm]nao nghe [C]lòng bỗng bình [Dm]yên
Nhẹ lời từ [C]tâm ru [Am]mình chút ăn [Dm]năn
Rồi một chiều [C]nao [Bb]thôi hết lênh [Am]đênh
Sông buồn khép [Dm]lại [C]sông buồn khép [Am]lại một bờ lặng [Dm]căm.
ĐK:
Rồi một chiều [D]nao nghe tiếng muôn [A]trùng
Gọi lời trăm [Gm]năm [A7]gọi giữa thinh [D]không [G]
Rồi một chiều [Em]nao phố buồn gõ nhịp
Bụi mờ chân mây lối mòn xe [A7]ngựa
Dựa bóng tôi [D]về.
3. Rồi một chiều [Dm]nao ai [C]về áo vàng [Dm]bay
Tình sầu ai [C]hay có [Am]người đứng trông [Dm]mưa
Rồi một chiều [C]nao ai [Bb]nhớ ai [Am]quên
Phố xưa có [Dm]đợi [C]phố xưa có [Am]đợi
Một người xa xa mãi cuối chân [Dm]trời.