1. Tôi biết thân tôi [Am]nghèo nên đời tôi đâu dám [C]yêu
Tôi biết tôi không [Am]tiền thì nào dám nói yêu [Dm]ai
Nghèo tiền nghèo [G]bạc nên chữ tình tôi cũng long [C]đong
Vậy nên ai [E7]muốn yêu một người nghèo như [Am]tôi.
2. Tôi biết phận làm [Am]thuê nên đời tôi đâu dám [C]mơ
Tôi biết không sự [Am]nghiệp thì nào dám nói tương [Dm]lai
Tiền lương không [G]đủ sống qua ngày thì lo [C]ai
Vậy nên ai [E7]dám gửi thân phận mình cho [Am]tôi.
ĐK:
Thân [G]trai ba mươi tuổi [C]đời
Hai bàn tay [Em]trắng nói lên được [Am]gì
Nhà [C]nghèo tựa vách tranh [Dm]xiêu
Bôn ba kiếm [E7]sống qua ngày người [Am]ơi.
3. Thôi trách chi mình [Am]nghèo vì đời đâu ai giống [C]ai
Thôi cố sống qua [Am]ngày kiếp người rồi cũng qua [Dm]nhanh
Người ta giàu [G]có nên thứ gì người ta cũng [C]có
Còn tôi nghèo [E7]khó nên đứng nhìn đời vậy [Am]thôi.